Thêm một chiến thắng sát nút nữa cho MU. Thêm một lần các Manucian sống trong cảm giác của những người có bệnh về tim mạch. Và trên thế giới, chắc hiếm có ông lớn nào, có nhà đương kim vô địch nào có thể đá, có thể thắng theo kiểu của Manchester United.
Vì sao MU yếu đuối
Suốt hiệp một trận đấu, người ta thấy những chú quỷ chạy nháo nhác trên miền đất của bầy chim hoàng yến. Norwich với đội hình tên tuổi kém xa nhưng độ gắn kết và sức chiến đấu vượt trội đã dồn ép đội bóng mà lần gặp gần nhất thắng họ tới 4-0. Nhìn những pha hãm thành liên tục của kẻ “ngồi chiếu dưới”, cảm giác như chiếc “chiếu trên” của MU có thể bị xé nát bất cứ lúc nào.
Thêm một lần nữa, người ta trông thấy điểm yếu cố hữu ở MU – thiếu chất thép trầm trọng. Với việc những Giggs, Cleverley, Chicharito, Kagawa, Ashley Young cùng có mặt trong đội hình xuất phát, MU đã sở hữu một nửa đội hình thua hẳn đối phương về khả năng tranh chấp. Cleverley tiếp tục đem lại sự thất vọng tràn trề, phòng thủ yếu ớt, tấn công không dấu ấn, bất lực trong các pha đối đầu tay đôi, hầu như không có vai trò gì để được nhớ tới trên sân. “Thần đồng báo chí” một thời dù đứng từ nhiệm vụ nào cũng không hề hoàn thành, kể cả ở mức tròn vai.
Giggs thì tiếp tục cho thấy tuổi tác và thể lực của anh hợp hơn với vị trí trên băng ghế huấn luyện. Kagawa quá lẻ loi khi không có những đối tác tinh tế, sắc bén để bật nhả, tránh các pha áp sát. Chicharito có thể đứng trong vòng cấm chờ thời khi đối phương còn ngơ ngác với một cầu thủ vào sân từ ghế dự bị, hơn là đóng vai mũi nhọn ngay từ đầu. Còn Ashley Young, giới hạn của anh là thế, một vài bàn thắng gần đây không che giấu được sự thật, cứ nhìn cách anh dốc bóng và tạt bóng là biết, quá chật vật đối với một tiền vệ cánh.
Evra cũng đang dần trở thành điểm yếu nơi hành lang trái. Dù Giggs hỗ trỡ không tốt, song bản thân Evra đã không thể có được sự sung mãn để lên công về thủ đảm bảo hiệu quả được nữa. Rất nhiều lần Evra bị qua mặt, để xổng cầu thủ đối phương xuống sát nách hàng phòng ngự, anh cũng thường xuyên bị đau trong các pha va chạm. Tóm lại, với một đội hình quá nhiều những người đã già, thấp bé, mỏng cơm như thế, David Moyes có lẽ nên sớm nhận ra, ông không thể dùng đội hình đó chinh chiến quanh năm với các đội bóng “khổng lồ” theo nghĩa đen ở Premier League, chứ chưa cần… nghĩa bóng.
May mắn và chất Quỷ
Việc tung Welbeck vào sân giúp quân số đôi bên “trở lại cân bằng”. Đó là một trong những quyết định thành công của David Moyes từ đầu mùa giải. Sự khác biệt, thay đổi là khá lớn giữa hai hiệp đấu, một hiệp Quỷ đỏ căng mình chịu những cú mổ của Chim hoàng yến, để rồi sau đó cầm lên cây đinh ba của mình, với một nhát kết liễu gọn gàng, sạch sẽ.
Tư duy chơi bóng, niềm kiêu hãnh, đẳng cấp của các cầu thủ MU vẫn nhỉnh hơn Norwich, chỉ là họ không thể triển khai nó khi mọi pha bóng 50/50 MU đều lép vế và phải vất vả đuổi theo đối phương. Những cầu thủ vô danh nhưng to khỏe, chạy nhanh còn có thể khiến hàng thủ MU lao đao, nhưng nhìn lại chính MU thì chẳng có nổi một cái tên nào đủ sức cầm trái bóng băng lên giữa sự áp sát của đội bạn. May sao, MU vẫn có những Welbeck, Januzaj trên ghế dự bị. Vắng Rooney, Van Persie, nhưng chỉ cần những pha đột biến, những sự táo bạo,vung sức của hai cầu thủ trẻ, người ta đã thấy một MU rất khác. Một tình huống trông qua là may mắn nhưng thực tế là nỗ lực săn tìm đã giúp họ “đổi trắng thay đen”. MU trở nên điềm tĩnh, còn Norwich sau bàn thua sa sút toàn tập, đó chính là sự phân biệt đội bóng lớn và đội bóng nhỏ.
Cứ thử tưởng tượng những Bayern, Barca, Real, Man City đá với những đội bóng “yếu” nhưng để bị ép sân đến nỗi thủ môn phải bay nhảy suốt một hiệp còn tiền đạo chẳng sút nổi một cú ra hồn. Cứ tưởng tượng họ chỉ ghi được một bàn rồi lui về cố thủ, dắt bóng câu giờ như thể đó là một trận chung kết Champions League. Không, không bao giờ như thế được. Tuy nhiên, cũng sẽ chẳng bao giờ những đội bóng lớn ấy hiểu được cảm giác gian khó của một kẻ không quá mạnh nhưng vẫn phải “khoác áo nhà vua”. Sẽ chẳng bao giờ họ mua những người như Cleverley, Ashley Young, Welbeck, Evans,… kể cả chỉ để dự bị. MU giống cuộc sống hơn, họ phải giành giật từng chiến thắng chứ không phải đi nhặt nhạnh nó bên đường và mỗi lần lại tặng cho người ta 3, 4 trái bóng vào mành lưới.
David Moyes không có đội hình của Pellegrini, của Pep Guardiola, hay cả Mourinho. MU còn không nhiều cá nhân chơi đột biến, kỹ thuật bằng Arsenal. Vậy nhưng, bằng một cách nào đó, bằng những khoảnh khắc quen thuộc nào đó, họ vẫn cứ tiến lên. Sau mỗi cú ngã, MU lại bước tiếp, sau khi bị hạ gục,họ lại tỉnh dậy và chường mặt đi lên, bất kể thân thể còn khiếm khuyết, chưa phục hồi. Đó mới là bản chất của MU, của Quỷ đỏ, của thứ đã gìn giữ tình yêu trong các Manucian. Không biết còn những điều gì sẽ đến, song chất Quỷ của MU dường như đã lại đang thành hình.